Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên Dao khan bộc bố quải tiền xuyên Phi lưu trực há tam thiên xích Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay Xa trông dòng thác trước sông này Nước bay thẳng xuống ba nghình thước Tưởng dải Ngân Hà tuột khọi mây
Rượu ngon không có bạn hiền Không mua không phải không phải không tiền không mua Câu thơ nghi đắn đo không viết Viết cho ai ai biết mà đưa Đã bấy lâu nay bác tới nhà Trẻ thời đi vắng chợ thời xa Ao sâu nước cả khôn chài cá Vườn rộng rào thưa khó đuổi gà Cải chửa ra cây cà mới nụ Bầu vừa rụng rốn mướp đương hoa Đầu trò tiếp khác trầu không có Bác đến chơi đây ta với ta
Thân em như hạt mưa rào Hạt rơi xuống giếng hạt vào vườn hoa Thân em như hạt mưa sa Hạt vào đài cát hạt ra ruộng cày Đau đớn thay phận đàn bà Lời rằng bac mệnh cũng là lời chung
Thân em vừa trắng lại vừa tròn Bảy nổ ba chìm với nước non Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn Mà em vẩn giữ tấm lòng son
Chàng thì đi cõi xa mưa gió Thiếp thì về buồng cũ chiếu chăn Đoái trông theo đã cách ngăn Tuôn màu mây biếc trải ngàn núi xanh Chốn Hàm Dương chàng còn ngoảnh lại Bến Tiêu Tương thiếp hãy trông sang Bến Tiêu Tương cách Hàm Dương Cây Hàm Dương cách Tiêu Tương mấy trùng Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu Ngàn dâu xanh ngất một màu Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai ?... Đồi thông sáng dưới trăng cao Như hồn Nguyễn Trãi năm nào về thăm Em nghe có tiếng thơ ngâm . . . . Ngoài kia nòng pháo ướt đầm sương khuya
Côn Sơn suối chảy rì rầm Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai Côn Sơn có đá rêu phơi Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm Trong ghềnh thông mọc như nêm Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm Trong rừng có trúc bóng râm Trong màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn
Trông bến nam bãi che mặt nước Cỏ biếc um dâu mướt màu xanh Nhà thôn mấy xóm chông chênh Một đàn cò đậu trước ghềnh chiều hôm
Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn Tiếng ốc xa đưa vẳng trống đồn Gác mái ngư ông về viễn phố Gõ sừng mục tử lại cô thôn
Thôn hậu thôn tiền đạm tử yên Bán vô bán hữu tịch đương biên Mục đồng địch lí ngưu quy tận Bạch lộ song song phi hạ điền
Trước xóm sau thôn tựa khói lòng Bóng chiều man mác có dường không Mục đồng sáo vẳng trâu về hết Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng
Xã tắc hai phen chồn ngựa đá
Non sông nghìn thuở vững âu vàng
Chương Dương cướp giáo giặc
Hàm Tử bắt quân thù
Thái bình nên gắng sức
Non nước ấy ngàn thu
Đoạt sáo Chương Dương độ
Cầm Hồ Hàm Tử quan
Thai bình tu trí lực
Vạn cổ thử giang san
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây
Chúng mày nhất định phải tan vỡ
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiêt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư
Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu
Mình về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười
Chập chập thôi lạy cheng cheng
Con gà trống thiến để riêng cho thầy
Đơm sôi thì đơm cho đầy
Đơm vơi thì thánh nhà thầy mất thiêng
Cái cò lặn lội bờ ao
Hỡi cô yếm đào lấy chủ tôi chăng ?
Chủ tôi hay tửu hay tăm
Hay nước chè đặc hay nằm ngủ trưa
Ngày thì ước những ngày mưa
Đêm thì ước những đêm thừa trống canh
Con cò chết rũ trên cây
Cò con mở lịch xem ngày làm ma
Cà cuống uống rượu la đà
Chim ri ríu rít bò ra lấy phần
Chào mào thì đánh trống quân
Chim chich cởi trần vác mõ đi rao
Cậu cai nón dấu lông gà
Ngón tay đeo nhẫn gọi là cậu cai
Ba năm được một chuyến sai
Áo ngắn đi mượn quần dài đi thuê
Thương thay thân phận con tằm
Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ
Thương thay lũ kiến li ti
Kiếm ăn được mấy phải đi tìm mồi
Thương thay hạc lánh đường mây
Chim bay mỏi cánh biết ngày nào thôi
Thương thay con cuốc giữa trời
Dẩu kêu ra máu có người nào nghe
Nước non lận đận một mình
Thân cò lên thác xuống ghềnh bấy nay
Ai làm cho bể kia đầy
Cho ao kia cạn cho gầy cò con
Nam Kì sáu tỉnh em ơi
Cửu Long chín ngọn cùng khơi một nguồn
Sông Hương nước chảy trong luôn
Núi Ngự danh tiếng cả muôn dặm ngoài
Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm
Rượu Hồng Đào chưa nhấm đã say
Anh đi anh nhớ non Côi
Nhớ sông Vị Thuỷ nhớ người tình chung
Cây khô chưa dể mọc chồi
Bác mẹ chưa dễ ở đời với ta
Non xanh bao tuổi mà già
Bởi vì sương tuyết hóa ra bạc đầu
Ơn cha nặng lắm ai ơi
Nghiã mẹ bằng trời chín tháng cưu mang
Anh em nào phải người xa
Cùng chung bác mẹ một nhà cùng thân
Yêu nhau như thể tay chân
Anh em hòa thuận hai thân vui vầy
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước ngời biển Đông
Núi cao biển rộng mênh mông
Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi
Hãy lao động cần cù gắng sức
Ấy chân lưng sung túc nhất đời
Phú nông gần đất xa trời
Họp riêng con lại nói lời thiết tha
Rằng : ruộng đất ông cha để lại
Các con đừng khờ dại bán đi
Kho vàng chôn dưới đất kia
Cha không biết chỗ kiên trì gắng công
Tìm ắc thấy cuối cùng sẽ thắng
Xốc ruộng lên tháng 8 sau mùa
Tay cày , tay cuốc , tay bừa
Xới qua xới lại chẳng chừa chỗ không
Bố chết các con cùng cố gắng
Lật tung đồng đây đó khắp nơi
Kĩ càng cong việc xong xuôi
Cuối năm lúa tốt bời bời bội thu
Vàng với bạc giấu mô chẳng thấy
Rõ ràng ông bố ấy khôn ngoan
Trước khi từ giã trần gian
Lấy câu " lao động là vàng " dạy con
Con thường sống ngẩng cao đầu mẹ ạ
Tính tình con hơi ngang bướng kiêu kì
Nếu có vị chúa nào nhìn con vào mắt
Con chẳng bao giờ cúi mặt trước uy nghi
Nhưng mẹ ơi con xin thú thật
Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
Con thấy mình bé nhỏ làm sau
Phan tiên sinh là người hào kiệt
Mười năm xưa đọc hết thánh hiền